Tên gốc:  江随清河
Tác giả: 禾田心
Truyện vô danh, tác giả không tên tuổi nhưng tôi lại rất thích. Có một loại motif tôi xem hoài không chán, đó là công thụ có tình cảm với nhau, thậm chí phát sinh (một chút) quan hệ nhưng công sợ miệng lưỡi thế gian mà bỏ thụ, khiến thụ đau khổ, thất vọng. Thế rồi công chính đến, dần dần xoa dịu tổn thương của thụ, khiến thụ lần nữa tin vào tình yêu. Tôi luôn cảm thấy việc yêu một người mất lòng tin vào tình yêu là một điều vô cùng khó khăn. Trong suốt quá trình theo đuổi, người đó sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức. Và tình yêu phải lớn bao nhiêu mới có thể đẩy được bóng ma quá khứ ra khỏi trái tim đối tượng.
Trong Giang Tuỳ Thanh Hà thì tình cảnh không đến nỗi thảm như thế nhưng thụ có chấp niệm với công phụ, khi công chính xuất hiện, thụ đối với anh chỉ có kiêng dè.
Giang Tuỳ thuộc giới tinh anh nhưng khác hẳn hình mẫu chỉn chu thường được mô tả. Có một hình mẫu công rất phổ biến. Đó là tổng tài hoặc quân nhân gì đó, đại khái là thuộc giới tinh anh, sống cực kỳ khoa học, sáng sớm dậy tập thể dục, nhà cửa gọn gàng, dù anh bận trăm công nghìn việc, giấy tờ ngập đầu thì tài liệu vẫn ngăn nắp đâu vào đấy. Tất nhiên, với mẫu đàn ông hoàn hảo kiểu này, tôi vẫn hâm mộ không thôi, nhưng tôi vẫn thấy rất thiếu hiện thực.

Thế nên, lòng tôi vui biết bao khi gặp một anh tổng để giấy tờ khắp 1 tầng nhà, thụ đến còn không có chỗ đặt mông vì đâu đâu cũng toàn tài liệu, văn kiện của ảnh. “Ngăn nắp trong bừa bãi” chính là cảnh giới tôi tôn thờ. Tức là người khác nhìn vào tưởng bừa nhưng chủ nhân của nó có thể tìm thấy bất kỳ cái gì họ muốn trong vòng một nốt nhạc.

Lục Thanh Hà ôn nhu, ngoan ngoãn, si tình nhưng không luỵ tình. Cậu rất tỉnh táo để nhận ra sự dối trá, hèn yếu của Trì Luật.
Thực ra, truyện chỉ dài 7 vạn chữ nên các tình tiết không đi quá sâu, bao gồm cả tính cách thụ.
Nếu chỉ đến đây, tôi chỉ chấm 7 điểm cho truyện. Nhưng thật bất ngờ, đến 10% cuối cùng của truyện, tôi lại bắt được một niềm kinh hỉ. Câu chuyện về couple phụ làm tôi xúc động bởi sự chân thực của nó.
Hà Tri Lâm và Tề Vũ bên nhau, không ai không biết, con vợ trước của Hà Tri Lâm cũng tỏ ra không để ý, dù gì mẹ của bọn họ đã mất hơn 10 năm. Có điều, Hà Tri Lâm bỗng phát hiện mình ung thư não giai đoạn cuối, bệnh đến như núi lở, 2 đứa con bắt đầu tranh giành gia sản. Họ sợ Tề Vũ đòi chia phần nên cấm không cho anh vào thăm Hà Tri Lâm. Phải nhờ đến Giang Tuỳ dùng tài sản đánh lạc hướng, Tề Vũ mới lén được vào nhìn mặt người yêu lần cuối.
Hà Tri Lâm toàn thân bất toại, hồi lâu mới nhìn được Tề Vũ, ráng nở nụ cười nhợt nhạt.
Tề Vũ bỗng nghĩ ra điều gì đó, đứng lên, nói:
– Em mặc bộ đồ anh thích nhất đây. Anh thấy có đẹp không?
Hà Tri Lâm nói qua hơi thở:
– Đẹp lắm…
Nước mắt ngân ngấn, Tề Vũ nắm tay Hà Tri Lâm:
– Đột nhiên em cảm thấy có thể được nhìn anh thế này, cho em một vạn năm,  em cũng không thấy dài.
Hà Tri Lâm nhẹ nhàng chạm vào má anh, khó khăn nói:
– Thật xin lỗi.
Tề Vũ cố gắng kìm nước mắt, hôn lên mu bàn tay anh:
– Mấy chục năm không dài, hãy chờ em nhé.

Trên đường về nhà, Tề Vũ nói:
– Tôi không cảm thấy hối tiếc điều gì hết. Nếu có, thì chỉ là thời gian chúng tôi bên nhau quá ngắn.
Vào ngày tang lễ của Hà Tri Lâm, các con của ông vẫn cấm Tề Vũ đến gần linh cữu. Thật xót xa làm sao khi người gần gũi Hà Tri Lâm nhất lại bị đẩy ra xa ông nhất. Tại sao những người có tình với nhau lại bị chia cắt? Chỉ riêng câu trả lời cho câu hỏi này thôi đã đủ để ủng hộ hôn nhân đồng giới rồi.
Một số trích đoạn (diễn dịch):
1. Trì Luật ngỏ ý đưa Lục Thanh Hà về nhà, Giang Tùy xuất hiện, nói: “không cần. Em ấy đã có tôi.”
2. Trì Luật muốn bỏ vợ để quay lại với Lục Thanh Hà, ghen tức vì Giang Tùy lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh cậu:
– Anh có cái gì thua kém hắn?
– Anh cơ bản không xứng đáng được so với anh ấy.
3. Ba nhân viên Phương Khởi, La Mạn Đề, Lục Thanh Hà đi ăn với nhau, Giang tổng nhất quyết đòi bám đuôi.
Phương Khởi hỏi:
– Giang tổng, anh ăn gì? Hôm nay tôi mời khách.
Giang Tuỳ nhìn Lục Thanh Hà đang ăn tôm, đáp:
– Món này.
Sau đó, món tôm được dọn lên. Giang Tùy bóc tôm, bỏ vào bát Thanh Hà. Bọn Phương Khởi nghĩ bụng: “tổng tài thật tốt, còn bóc tôm cho nhân viên, chắc con sau là đến lượt mình.” Hai đứa hớn hở ngồi đợi, ai dè, con sau vẫn rơi vào bát Thanh Hà. Phương Khởi ngượng quá, gượng gạo khen:
– Hai người thật là “tươnng kính như tân”.
La Mạn Đề trợn mắt, đập cho Phương Khởi một phát:
– Câu đấy là để nói về tình cảm vợ chồng. Ý cậu là câu “Tân chí như quy” đúng không?
Mặc kệ Mạn Đề, Giang Tùy vui vẻ tuyên bố sang tháng sẽ thưởng cho Phương Khởi.
Tóm lại, thật tiếc nếu truyện này không được edit cho bà con đọc. Ai nhận thì mình gửi raw cho.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *