Tác giả: Công Tử Ưu
Reviewer: Điền Yên

Lâu rồi tôi mới gặp một bộ truyện mà bookmark chiếm gần hết tác phẩm như thế này. Truyện có hài hước, có nghiêm túc, ngốc manh ngọt ngào gay cấn đủ hết.

Đình Sương chia tay bạn trai thanh mai trúc mã vì hắn bắt cá 2 tay. Em trai cậu down app hẹn hò về, ra sức mai mối, nhằm dùng tình mới quên tình cũ. Cùng lúc đó, Bách Xương Ý được vợ cũ tạo cho một accout trên app cùng tên, quyết tâm tìm bạn trai cho chồng cũ. Định mệnh an bài hai người thuộc về nhau nên trước khi Bách Xương Ý định xóa app thì giọt nước trên tóc anh trùng hợp rớt xuống màn hình điện thoại, tích vào thả tim. Thế là hai người thành cặp trên net.

Hai người thành thật với nhau nhanh chóng, không ưỡn ẹo vờ vịt ngược tâm ngược thân vì công tư duy rất mạch lạc, trầm tĩnh. Dù thụ có lên cơn quẩy thì anh cũng sẽ kéo thụ về lý trí. Cuộc sống chung của hai đồng chí hết sức ngọt ngào. Vẻ đẹp của thời gian được tác giả viết vô cùng lãng mạn. Khoảng cách 12 tuổi giữa công và thụ trở nên đẹp đẽ không ngờ.

Tôi thích Bách Xương Ý. Đúng là cực phẩm công. Thụ hên vãi nồi khi tìm được siêu phẩm này qua app. Bình thường, mấy app kiểu này chỉ gạ chịch chứ làm méo có người tìm mối quan hệ lâu dài. Bách Xương Ý chu đáo, tử tế, thành công trong sự nghiệp đến nỗi vợ cũ của anh phải nhanh chóng tìm bạn trai cho chồng kẻo cô sẽ không nhịn được mà đề nghị anh quay lại. Nói về việc tại sao công lại kết hôn: xu hướng tính dục của con người là bẩm sinh nhưng không phải lúc nào cũng thể hiện toàn bộ ngay lập tức. Có những người song tính nhưng lại cứ nghĩ là mình dị tính, cho đến một ngày đẹp trời.
Mặc dù nổi tiếng là một giáo sư khó tính, nhưng công cũng rất có khiếu hài hước, kiểu mặt lạnh te thốt ra những câu khiến cả làng đứng hình.
Ví dụ lần đầu đến nhà thụ, lại gặp đúng tình cũ của thụ đến ăn vạ, công bình thản phối hợp diễn vai người yêu mới, vào nhà ngồi chờ thụ xử lý tình cũ.
““Không chờ lâu quá chứ?” Đình Sương hỏi.
Bách Xương Ý đáp: “Không.”
Đình Sương nói: “Vậy thì tốt, em sợ thầy cảm thấy tẻ nhạt.”
Bách Xương Ý dụi tắt điếu thuốc, nói: “Không tẻ nhạt, tôi sửa xong đống bài tập cậu để trên bàn rồi.””
Thật sự, tôi cạn lời =)))
Hay đoạn bị bạn của thụ bắt gặp. Lúc ấy, thụ đang chạy ào đến định ôm cổ công, nhìn thấy thằng bạn, vội vàng đổi thành nắm cổ áo. Tống Hâm thuộc loại thần kinh thô, não bổ tưởng Đình Sương căm hận Bách Xương Ý không cho mình thi học kỳ mà định đấm anh, vội vàng ra sức ngăn cản. Sau khi lừa gạt xua được Tống Hâm đi rồi, “quay trở lại đường cũ, tình yêu vẫn đang đứng chờ ở đó. Hơn nữa tình yêu này còn lớn lên trông vô cùng đẹp trai.
….
Hôn một lúc, cậu mới hỏi: “Ôi sếp Bách này, anh nói coi, nếu như vừa nãy em ôm cổ anh thật, bị Tống Hâm nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Bách Xương Ý nở nụ cười: “Vậy thì anh chỉ còn cách xoay người lại, bảo với em rằng ‘Tiên sinh nhận nhầm người rồi’.””

Trí nhớ tốt, IQ cao, thụ nói gì công đều ghi nhớ. Anh thường đáp: “ừ, nhớ rồi” bằng giọng nói êm ái, bình thản khiến thụ run rẩy xiêu lòng.

Nếu nói về nội dung chính thì hầu như không có gì để kể nhưng điểm hay của tác phẩm này nằm ở các chi tiết nhỏ.
1. “Việc nắm tay khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng.

Ví như việc ăn cơm hoặc nhu cầu sinh lý, đấy đều là việc cần thiết, người trưởng thành cả rồi, chẳng có gì mà phải thẹn thùng. Nhưng cái việc nắm tay bước đi này lại không nhất thiết phải làm, mức độ xấu hổ có thể sánh ngang với việc đàm luận nhân sinh. Con người ta lúc trẻ thì ngại phô bày cơ thể, trưởng thành thì ngại phô bày nội tâm.”

Tôi nhớ đến bài “Nắm tay và làm tình” của Trang Hạ. Tìm được người làm tình trong bóng tối dễ lắm, tìm được người sẵn sàng nắm tay mình giữa chốn đông người, nơi thanh thiên bạch nhật khó hơn.

2. “Sự dịu dàng mà anh ấy dành cho tôi, là người yêu cũ dùng cả thanh xuân để dạy” – Phũ, nhưng mà thật. Chẳng phải cứ đến 20/11 thì chúng ta lại đi tri ân người yêu cũ – (những) người đã dạy chúng ta những bài học nhớ đời hay sao?

3. Cậu vô tình nhìn thấy trang giấy trên tay Bách Xương Ý, cảm thấy nội dung có hơi quen quen: “Đây là cái gì vậy?”
Bách Xương Ý nói: “Giáo trình ngày mai.”
“Giáo trình?” Đình Sương nghe xong bèn cầm lấy tờ ở ngay trên đầu, đây là…
Giáo trình của Prof. Bai!
Giáo trình giảng dạy của Prof. Bai – kẻ cấm sinh viên mang camera và máy ghi âm tới lớp!
Giáo trình Robotik – môn học mà sinh viên không bao giờ ghi chép đủ!
Giáo trình Robotik – môn có tỷ lệ tạch cao tới 90%!
Huyết lệ của biết bao sinh viên!
Tháng ngày đen tối của biết bao sinh viên!
Đột nhiên Đình Sương có cảm giác mình đang cầm bản đồ kho báu.
Ai có được giáo trình, kẻ đó có được cả thế giới!”

Lợi thế của việc yêu giáo sư. Nhưng Đình Sương đã đủ tự trọng để không tận dụng.

4. “Đình Sương xỏ tông, chống người trèo lên bức tường thấp ngoài sân, ngồi trên đấy chờ Bách Xương Ý.
Từ xa xa, Bách Xương Ý ngồi trong xe ô tô đã thấy dưới cột đèn đường, có một Đình Sương đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường.
Cậu trai trẻ đung đưa chân trong gió đêm, một chiếc dép bị rơi xuống cũng chẳng buồn để ý, chỉ mải vẫy vẫy tay với anh, giống như sợ nụ cười toe toét của mình chưa đủ khiến người ta chú ý. Bách Xương Ý dừng xe rồi đi tới đó, nhặt chiếc dép rơi trên mặt đất lên, đưa cho cậu. Đình Sương nhìn động tác cúi người của Bách Xương Ý, hô hấp nháy mắt như ngừng lại, hơi ngơ ngác nhận lấy chiếc dép kia, đi vào, nhảy từ trên bờ tường xuống.”

Tôi cảm thấy khung cảnh này còn lãng mạn hơn cả hai người ngồi đối diện dưới ánh nến trong một nhà hàng sang trọng.

5. “Bọn họ cũng biết sau này sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, sẽ có nhiều cơ hội đi chơi với nhau hơn, nhưng tất cả đều không phải đêm nay, không phải hiện tại.”

Đây chính là ichigo-ichie chứ đâu.

6. “Có điều em cảm thấy, nếu như anh thích người khác, vậy anh phải nói cho em biết, không được lừa em, đây là chuyện quan trọng nhất… không ai có thể đảm bảo được vĩnh viễn, thế nhưng thẳng thắn thì luôn làm được đúng không…”

Đúng thế. Bạn có thể không ngăn được trái tim phát sinh tình cảm với người thứ 2, nhưng bạn có thể khống chế được bản thân không lên giường với người đó, không dối trá về mối quan hệ.

7. “Tầng này không có nhận thức chung thì đi xuống tầng tiếp theo, nếu vẫn chưa tìm được thì lại tiếp tục đi xuống thêm tầng nữa, chỉ cần là con người, thì tầng thấp nhất luôn là nhận thức chung.”
Tôi sẽ nhớ điều này khi tranh cãi.

8. Tôi đặc biệt thích trường đoạn Bách Xương Ý và Đình Sương đứng trên tầng thượng tòa nhà LMR, nhìn xuống sân trường đầy nắng. Cùng một vị trí giống nhau nhưng tầm nhìn khác nhau, điều họ nhìn thấy cũng khác nhau.
“Bách Xương Ý cười, tiện tay chỉ vào đám sinh viên đang phơi nắng trên quảng trường: “Em có tin không, tại một buổi trưa hết sức bình thường này, trong đám nhóc kia sẽ xuất hiện một thiên tài, đang tắm nắng hoặc đang uống cốc cà phê nguội dần, đột nhiên kéo tri thức của nhân loại lên một bước ngoặt mới.”
Tôi đột nhiên nhớ đến hình ảnh John Nash ngày đâu tiên bước vào Princeton. Khi ấy không ai biết cậu sinh viên đó là ai, sẽ thay đổi thế giới thế nào.

10. “Đình Sương ngắm nhìn Bách Xương Ý dưới ánh đèn vàng óng ả. Chẳng có tóc bạc, cũng chẳng có nếp nhăn, thế nhưng bọn họ vẫn không hề giống nhau.
Khoảng cách 12 năm, không chỉ là khoảng cách về dung mạo. Những việc mà cậu đang trải qua, là những việc Bách Xương Ý đã từng trải qua. Bách Xương Ý ở độ tuổi hoàng kim ba mươi sáu, là một ngọn núi cậu không biết làm thế nào để trèo lên. Cậu tầm thường của tuổi hai mươi tư, lại là thanh xuân mà Bách Xương Ý vĩnh viễn không quay về được.”

11. “Đình Sương, con đừng nói với ba chờ con già thì sẽ có tiền, có viện dưỡng lão, có bảo hiểm, có xã hội, có chế độ hay có chính phủ gì đó, mấy thứ ấy không thể nào so sánh được với người một nhà.”

Hic, luận điệu này, bản thân tôi cũng đã nghe cả ngàn lần.

12. “Con người ta thực chất chẳng bao giờ nắm giữ được tương lai chân chính, cũng chẳng có cái gì gọi là quãng đời còn lại. Quãng đời còn lại chỉ là ảo cảnh của nguyện vọng và tưởng tượng, thứ mà con người ta chân chính nắm giữ được, chỉ là những năm tháng đã đi qua, chỉ là những thời khắc ngay tại giây phút này.”

Lại là Ichigo-ichie.

13.”“Còn hơn ba tháng nữa mới đến khai giảng học kỳ mới.” Cậu vừa nhóp nhép vừa cân nhắc chuyện mấy tháng tới, cứ nói nhát gừng câu có câu không, rất là tùy ý: “Khoảng thời gian này… em dự định đua đòi anh thời còn trẻ… một mình lái xe đi thăm thú khắp nơi, đi tâm sự với nhiều con người khác biệt. Trước đây em từng nói với anh rồi nhỉ, em cảm thấy mình cần có sự từng trải giống như thế.”

Bằng không, cậu chẳng biết nên làm thế nào để xây dựng lên tòa nhà của riêng mình. Cậu không nóng lòng xây dựng tòa nhà kia ở một nơi mà mình đã biết và nắm chắc, cậu cũng không nóng lòng bắt buộc tới bao nhiêu tuổi thì bắt đầu xây dựng tòa nhà. Cậu chỉ muốn rời khỏi quỹ đạo trước đây, đi xung quanh một chút, dừng lại thở một hơi, kiếm vài ba viên gạch.”

Ừ. Thanh niên phải thế. Tự mình nếm trải, bằng không cuộc đời chỉ là sự mô phỏng, chạy đuổi thời gian. Tự nhiên thấy mình già cỗi và bất lực ghê.

Truyện này tôi cực kỳ thích.
Editor làm rất mượt.
Chấm điểm: 9.25/10

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *