7-gia

Tác giả: Priest

Phát hành: Nanubooks

NXB: Văn hóa – Thông tin

Thời gian: 2014

Cung đấu mà dùng văn phong thong thả nhẩn nha để viết thật như bánh đa chấm sữa. Chẳng ra làm sao cả trong khi nếu tách riêng từng yếu tố thì không đến nỗi nào.
Tôi không thích nhân vật vua –  Hách Liên Dực. Anh ta bị thế là xứng đáng. Giang sơn và người đẹp, bên nào nặng hơn đây? Đừng mơ tay ôm mỹ nhân, toạ ủng thiên hạ. Chỉ được chọn một trong hai. Dã tâm của Hách Liên Dực quá lớn, nhẫn nhịn ngần đó năm, không đời nào vì tư tình mà từ bỏ. Vậy thì hãy trả giá đi. Đã biết rõ thế rồi thì không còn hối tiếc nữa, chỉ còn chấp nhận mà thôi. Làm vẻ mặt tiếc hận cho ai xem chứ? Ngay đoạn đầu tôi đã không ưa nhân vật này. Một người đàn ông có thể giết người mình yêu, người từng đồng cam cộng khổ với mình thì vì bất kỳ lý do gì cũng không thông cảm được. Về sau, tôi biết mình đúng rồi. Vì lý do của Hách Liên Dực tồi đến không thể tồi hơn. Hắn sợ. Sợ tình cảm của mình, sợ Cảnh Bắc Uyên quá thông minh, quá sâu xa. Hắn chẳng hiểu gì về Cảnh Bắc Uyên cả. May sao, hắn không phải công chính.
Tôi cũng không thích Cảnh Bắc Uyên lúc nào cũng quanh quẩn trong cái mớ bòng bong mình tạo ra. Y đề cao bản thân quá, luôn tự cho mình là đúng, sợ không có mình can thiệp thì Hách Liên Dực không lên ngôi nổi, Đại Khánh vì mất đi minh quân mà sụp đổ. Lúc nào y cũng giống trong thế giới của riêng mình, rồi lại đau lòng xót dạ vì chính những trò đấu trí do mình chủ động tạo ra và/hoặc tham gia. Đọc cái nỗi vật vã của y thôi mà tôi đã cảm thấy mệt hết cả người. Tôi cảm thấy tâm lý nhân vật này có điểm không hợp lý, có  sự trẻ con không hợp với thăng trầm mà y đã trải qua. Tuy nhiên, có thể coi như tình yêu làm thay đổi con người. Sự bất hợp lý đó là vì y nuông chiều, yêu thương Ô Khê mà thành.
Người tôi thích nhất truyện lại là một nhân vật phụ đến mức không được gọi là người qua đường Đinh, hơn nữa lại là một cô gái – công chúa Tĩnh An. Nàng được nhắc đến lần đầu như một mối béo bở cho những kẻ dã tâm. Bặt đi cả dạo, bỗng nàng tái xuất như một vị thần – hiên ngang, kiêu hãnh. Cảnh Bắc Uyên từ đầu đến cuối chả nói được lời nào ra hồn, chỉ có lần này thở ra được câu đúng đắn: “nàng là bậc nữ kiệt”.
Cung đấu truyện này không đủ hay. Cũng plot twist này kia nhưng so với Đích tử nan vi thì thua xa. Cũng hên chứ tôi ngại xem mấy vị thâm nho đấu đá lắm. Nói a thì phải hiểu thành a phẩy, a phẩy phẩy. Đúng kiểu Cảnh Bắc Uyên tán chuyện với Đại vu, chả ai hiểu cái vẹo gì nhưng vẫn phải chém gió cho ra vẻ thâm sâu :))))
Chấm điểm: 7. Căn bản chẳng có chê cũng không có khen.
Minh hoạ rất đẹp nhưng giấy xốp bị ố quá nhanh.
One thought on “Thất gia (XB)”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *